top of page

Blog Post

Tìm kiếm

Từ Im Lặng Đến Giải Phóng: Chữa Lành Cô Bé Mặc Chiếc Váy Đỏ

Cô bé ngồi trên chiếc ghế gỗ, lưng thẳng, đôi bàn tay nhỏ siết lại thành nắm đấm, đặt ngay ngắn trên đùi. Chiếc váy đỏ cô mặc được ủi phẳng phiu, những nếp gấp xếp ngay ngắn phủ xuống đôi đầu gối. Đó là kiểu váy dành cho một đứa trẻ phải ngoan ngoãn, chỉ được nhìn chứ không được nghe, chỉ được cười khi có người hỏi han, chỉ được gật đầu khi có ai chờ đợi câu trả lời, chỉ được làm một đứa bé lễ phép.

Cô đã được dạy rất kỹ.

Người lớn luôn có những kỳ vọng, những quy tắc cứng ngắc như chính chiếc ghế mà cô đang ngồi."Ngồi ngay ngắn.""Đừng khom lưng.""Đừng chạm vào đó, nó không phải để chơi.""Cười lên.""Hãy lễ phép.""Nói cảm ơn.""Nói xin lỗi.""Tốt nhất là không nói gì cả."

Và thế là cô học cách thu mình lại.Cô học cách giấu những mong ước của mình vào những góc khuất không ai thấy được.Cô học cách giữ đôi tay yên lặng khi lòng chỉ muốn vươn ra.Cô học cách dập tắt ngọn lửa trong lồng ngực khi khao khát được chạy chân trần dưới mưa, được nhảy vào những vũng nước, được xoay tròn đến khi ngã xuống mà cười sảng khoái.

Nhưng cô chưa bao giờ được phép xoay tròn.

Giày cô lúc nào cũng sạch sẽ, váy luôn ngay ngắn.Môi cô thường mím chặt, giữ lại những lời mà chẳng ai muốn nghe.Cô ngồi yên như một con búp bê trong những buổi họp mặt gia đình, cười khi được bảo cười, cất lên những tiếng cười trong trẻo nhưng chẳng bao giờ chạm đến đáy mắt.Cô được khen là trưởng thành, là ngoan ngoãn, là dễ bảo.

Nhưng bên trong cô, có gì đó đang rung chuyển.

Ban đầu, nó chỉ là một tiếng thì thầm, một sự khát khao mơ hồ, một bóng hình uất ức quấn quanh trái tim.Nhưng rồi, mỗi tiếng cười bị nén lại, mỗi phản kháng bị nuốt xuống, mỗi lần cô bị bảo phải trở thành một ai đó không phải chính mình—cơn bão bên trong càng lớn hơn. Nó trở thành một cơn cuồng phong, hoang dại và mãnh liệt, nhưng bị nhốt chặt sau lồng ngực nhỏ bé.

Và suốt nhiều năm trời, cô mang theo cơn bão ấy.

Nhưng rồi, một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Một ngày nọ, người phụ nữ mà cô bé trở thành đã quay ngược thời gian, tìm đến cô bé trong chiếc váy đỏ, nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay nhỏ bé ấy. Cô nhìn vào đôi mắt tròn sáng—đôi mắt từng tràn đầy sự im lặng và khao khát—và thì thầm:

"Con không cần phải ngồi yên nữa."

Và thế là, cô bé được giải thoát.

Cô xoay tròn, xoay tròn trên nền cỏ ướt đến khi choáng váng mà cười vang.Cô chạy trên bãi đất trống, cảm nhận mặt đất dưới chân, để nó nhắc nhở cô rằng cô thuộc về nơi này—không phải trên một chiếc ghế cứng ngắc, không phải trong một cái hộp chật hẹp, mà là ngay đây, nơi cô có thể sống, tự do và hoang dại.

Cô chơi đùa, không phải để làm hài lòng ai, không phải để chứng minh điều gì, mà chỉ để cảm nhận niềm vui thuần khiết của cuộc sống.Cô vẽ bằng đôi tay, bôi màu lên khung vải mà không cần sự hoàn hảo.Cô viết nên những câu chuyện không đầu không cuối, chỉ bởi vì cô có thể.Cô hát cho gió nghe, nhảy múa cùng những tán cây, thì thầm những bí mật với chú chim ruồi bé nhỏ ghé qua khu vườn của cô.

Cô khóc khi cần khóc, không còn sợ hãi mình sẽ bị cho là quá đà, quá ồn ào, quá yếu đuối.

Cô cho phép mình được là chính mình.

Chiếc váy đỏ ấy không còn vừa với cô nữa—không phải vì cô đã lớn lên, mà vì cô đã cởi bỏ tất cả những gì không thuộc về mình.

Và bây giờ?

Bây giờ, cô bước chân trần trên mặt đất.Bây giờ, cô lấm lem bùn đất mà chẳng bận tâm.Bây giờ, cô tạo ra những điều đẹp đẽ, không vì bất kỳ ai, mà chỉ vì chính cô.Bây giờ, cô sống cho chính mình.

Cô bé mặc chiếc váy đỏ đã được tự do.

Và người phụ nữ đã giải phóng cô—cũng vậy.

Một câu chuyện chữa lành có thật: Cô bé này từng tin rằng mình phải hoàn hảo mới xứng đáng được yêu. Giờ đây, khi đã là một người phụ nữ, tôi trao cho cô ấy tình yêu, sự tự do và niềm vui mà cô luôn xứng đáng có được.
Một câu chuyện chữa lành có thật: Cô bé này từng tin rằng mình phải hoàn hảo mới xứng đáng được yêu. Giờ đây, khi đã là một người phụ nữ, tôi trao cho cô ấy tình yêu, sự tự do và niềm vui mà cô luôn xứng đáng có được.

 
 
 

Comentários

Avaliado com 0 de 5 estrelas.
Ainda sem avaliações

Adicione uma avaliação
bottom of page