Một Tình Yêu Vượt Thời Gian: Món Quà Cuối Cùng Của Người Bạn Thân Nhất Của Tôi
- Solarys
- 15 thg 3
- 5 phút đọc

Có những tâm hồn ta gặp trong đời mà cảm giác như trở về nhà—những người hiểu ta theo cách mà không ai khác có thể. Họ đồng hành cùng ta, dù bị ngăn cách bởi thời gian và khoảng cách. Bạn thân của tôi là một trong những tâm hồn đó. Và giờ đây, cô ấy đã ra đi.
Những ngày qua, tôi đã chìm trong nỗi đau mất đi người bạn tri kỷ một cách đột ngột. Cô ấy sống ở Việt Nam, cách xa tôi cả đại dương, nhưng sợi dây kết nối giữa chúng tôi chưa bao giờ bị thời gian hay không gian làm mờ nhạt. Chúng tôi gặp nhau khi học lớp sáu—hai tâm hồn khác biệt, không thật sự hoà nhập với thế giới xung quanh, nhưng lại tìm thấy sự đồng điệu trong nhau.
Chúng tôi học trong một lớp chuyên Anh, nhưng tình bạn của chúng tôi không liên quan đến trường lớp. Đó là một sự gắn kết tâm hồn—một sợi dây vô hình nhưng bền chặt theo năm tháng. Khi tôi rời Việt Nam để học tại Singapore sau lớp chín, chúng tôi vẫn giữ liên lạc bằng những lá thư tay. Mỗi lần gặp lại, thời gian dường như chẳng ảnh hưởng gì đến tình bạn của chúng tôi. Chúng tôi không cần nói nhiều, nhưng vẫn hiểu nhau.
Nhưng rồi cuộc sống cuốn tôi đi. Tôi bị cuốn vào vòng xoáy sinh tồn, loay hoay trong những thử thách của tuổi trưởng thành, đối diện với sự phản bội, các mối quan hệ làm tổn thương tôi, và nỗi cô đơn khi sống nơi đất khách quê người. Tôi dần rút mình lại, đóng chặt cánh cửa với cả thế giới. Và rồi, tôi cũng thu mình lại trước người bạn thân nhất của mình. Cô ấy hiểu tôi. Cô ấy không ép tôi phải chia sẻ, không giận hờn hay trách móc. Cô ấy vẫn lặng lẽ ở đó, chờ đợi khoảnh khắc tôi sẵn sàng mở lòng trở lại.
Một Cuộc Đoàn Tụ, Một Lời Hứa, Và Những Bất Ngờ Của Số Phận
Tháng 12 năm 2022, cô ấy cuối cùng đã xin được visa đi Mỹ và ở nhà tôi trong mười ngày đáng nhớ cùng mẹ của cô ấy. Chúng tôi đã đi du lịch, thưởng thức những bữa ăn ngon, chạy trên bãi biển cùng những chú chó, và có những cuộc trò chuyện sâu sắc mà tôi đã không cho phép mình có trong nhiều năm. Tôi kể cho cô ấy nghe tất cả những nỗi đau mà tôi từng che giấu.
Trước ngày cô ấy rời đi, tôi ôm chặt cô ấy, nước mắt lưng tròng. "Ước gì mày sống gần tao hơn. Những người tao yêu quý nhất luôn ở xa tao."
Cô ấy mỉm cười và nói rằng sẽ trở lại—lần sau sẽ đi cùng anh trai. Chúng tôi lên kế hoạch cho một chuyến đi đến rừng Sequoia để chiêm ngưỡng những cây cổ thụ hùng vĩ.
Nhưng cuộc đời lại có những kế hoạch khác.
Sáu tháng sau, mẹ cô ấy đột ngột qua đời vì ung thư giai đoạn cuối. Mất mát này thay đổi cô ấy, và tôi có thể cảm nhận được điều đó dù ở cách xa nhau. Cô ấy bắt đầu sống mạnh mẽ hơn, tự do hơn. Tôi luôn dõi theo hành trình của cô ấy và ngưỡng mộ cô ấy vô cùng. Nhưng tôi chưa bao giờ nói ra. Tôi đã chờ đợi một dịp nào đó để có thể nói với cô ấy trực tiếp. Và rồi, thời điểm đó không bao giờ đến.
Một Linh Cảm Mà Tôi Không Hiểu
Vào đêm trăng tròn tháng 9 năm 2023, tôi vô tình tìm thấy một lá thư cô ấy gửi cho tôi vào năm 2004, khi tôi mới đến Mỹ.
"Dù chúng ta xa cách, tớ vẫn luôn ở bên cậu."
Tôi cảm thấy một nỗi thôi thúc phải liên lạc với cô ấy. Tôi chụp lại bức thư và gửi tin nhắn cho cô ấy cùng một người bạn khác. Tôi nói hết lòng mình, xin lỗi vì những năm tháng xa cách, vì những lần tôi lặng im không lý do. Cô ấy tha thứ ngay lập tức.
"Quan trọng là mỗi khi chúng ta gặp lại, mọi thứ vẫn như chưa từng thay đổi."
Tôi không nhận ra lúc đó, nhưng đó chính là lời tạm biệt cuối cùng. Giờ đây, khi nhìn lại, tôi hiểu rằng vũ trụ đã dẫn dắt tôi. Trăng tròn đã soi sáng những điều cần phải nói. Sao Hỏa khi ấy nghịch hành—một thời điểm để suy ngẫm, để quay lại quá khứ. Tôi đã vô thức đi theo dòng chảy của năng lượng, để rồi có được sự kết thúc viên mãn mà tôi không hề hay biết rằng mình sẽ cần đến.
Một Mất Mát Khác, Một Bài Học Khác
Cách đây không lâu, một người bạn học cũ nhắn tin hỏi:
"Cậu có biết cô ấy ổn không? Bài đăng cuối cùng của cô ấy nghe như một lời tạm biệt."
Tim tôi thắt lại. Tôi chưa vào mạng xã hội nhiều tuần nay. Khi mở Facebook của cô ấy, tôi thấy dòng trạng thái cuối cùng:
"Tạm biệt tất cả bạn bè của tôi. Tôi đã phải chiến đấu với bệnh tật. Hôm nay, tôi cảm thấy không khỏe lắm, nên tôi sẽ nghỉ ngơi một chút. Mẹ tôi đang ở đây để đưa tôi đến hành trình tiếp theo. Sức khỏe không quan trọng, chỉ có tâm hồn mới là vĩnh cửu. Yêu tất cả mọi người."
Tôi nhắn tin cho anh trai cô ấy, hy vọng điều đó không phải sự thật. Nhưng tin xác nhận đã đến—cô ấy đã ra đi. Tôi sau đó mới biết, cũng như ba tôi, cô ấy cũng đã chịu đựng căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. Tôi chợt hiểu tại sao cô ấy không nói cho tôi biết. Cô ấy không muốn tôi phải chịu thêm nỗi đau, không muốn gợi lại ký ức mất cha của tôi.
Một Lời Nhắn Từ Vũ Trụ
Tôi đã khóc suốt hai ngày, đau đớn vì không biết, vì không thể nói lời tạm biệt. Nhưng trong một nghi thức tắm trăng tròn, tôi cầu nguyện và nhờ vũ trụ chỉ lối để buông bỏ nỗi đau. Và tôi đã nhận được câu trả lời: "Hãy sống ngay bây giờ. Hãy yêu ngay bây giờ. Đừng chờ đợi nữa."
Tôi nhận ra rằng mình đã dành quá nhiều thời gian để chữa lành những vết thương cũ, mà quên đi điều quan trọng nhất—sống. Cái chết của bạn tôi là một lời nhắc nhở: cuộc sống là hữu hạn, hãy yêu thương khi còn có thể.
Cô ấy không còn nữa, nhưng cô ấy vẫn ở đây. Trong làn gió, trong ánh mặt trời, trong những chú chim ruồi bay quanh vườn nhà tôi. Tôi cảm nhận được cô ấy thì thầm, thúc giục tôi sống vui, sống thật, sống trọn vẹn.
Nếu bạn đang đọc điều này, hãy để đây là lời nhắc cho bạn. Hãy nói những điều bạn cần nói. Hãy yêu thương những người quan trọng. Đừng đợi đến khi cuộc đời chậm lại mới bắt đầu sống. Dù cay đắng, tôi biết đây chính là món quà cuối cùng mà cô ấy để lại cho tôi.
"Cảm ơn mày, người bạn thân yêu nhất của tao, vì tất cả những bài học, vì tất cả tình yêu.
Tao biết mày vẫn sẽ luôn dõi theo tao, như mày đã từng.
Hẹn gặp lại mày, ở một kiếp khác."
💜✨
Solarys
Comments